Khí Thiếu Tu Tiên

KTTT 106

Chương 106

Hàng chục con dã thú biến dị đột nhiên chui lên từ mặt đất, chúng có lỗ mũi to tướng, na ná lợn rừng, trên mặt đầy lông đen cùng đôi mắt đỏ máu. Chúng nhìn chằm chằm chỗ đám người đang đứng, lao như điên tới.

“Không ổn, là lợn mắt đỏ biến dị!”

Mặt đất rung lên, đám người nhanh chóng chạy đi, nhìn dã thú biến dị chạy đến mà sắc mặt đại biến.

Lợn mắt đỏ biến dị, thân hình vô cùng to lớn, toàn thân đầy lông đen cứng như gai, không những thích những âm u ẩm ướt mà đặc biệt thích ăn thịt tươi sống còn đang nhúc nhích.

Một con thì không sao, loại dã thú này chỉ số thông minh không cao, đa phần chỉ biết đánh đá lung tung, nhưng chúng da dày thịt béo, thân hình rắn chắc. Hơn nữa, số lượng lại nhiều, bên bọn họ có người bị thương, sức chiến đấu giảm đi đáng kể, chỉ có thể trông đợi vào người áo trắng đằng trước.

“Chung Ly đại ca, chỉ là mười mấy con lợn mắt đỏ, giao cho em đi.” Đường Vũ Hi cố ý muốn thể hiện, nói trước mặt Chung Ly Đình Châu.

Chung Ly Đình Châu cao lớn, không phải ai y cũng cúi đầu, lúc liếc mắt lại càng kiêu ngạo lạnh lùng hơn, hệt một vương tử cao cao tại thượng khiến người ta không dễ thân cận.

“Vậy giao cho cậu đó.” Chung Ly Đình Châu cười tủm tỉm.

Trái tim Đường Vũ Hi nhảy bùm bùm, gần đây cậu ta luôn có cảm giác Chung Ly Đình Châu khác khác chỗ nào đó.

Ở trường học, y chưa bao giờ nói với cậu ta mấy lời này, có đôi khi còn chẳng thèm trả lời.

Nếu không phải người này vẫn luôn đi cùng cậu ta, cậu ta thậm chí nghi ngờ Chung Ly Đình Châu đã bị đánh tráo.

Nhưng Đường Vũ Hi rất nhanh ném suy nghĩ này ra sau đầu, Chung Ly Đình Châu là độc nhất vô nhị, sao có thể bị đánh tráo được.

Có người trong lòng khích lệ, cậu ta vô cùng hưng phấn, không nhịn được mà xuống tay vô cùng tàn nhãn, bại lộ gương mặt thật của cậu ta.

Vài người bị thương đã sớm nghe nói Đường Vũ Hi không phải loại tốt lành gì, nhưng không nghĩ cậu ta hung hăng tới thế, ôm nhau run bần bật.

“Bạn học Chung Ly, chúng ta không thể đi mà không có kế hoạch gì được, cậu có tính toán gì không?” Một nam sinh bị thương khẽ hỏi Chung Ly Đình Châu trong lúc Đường Vũ Hi đang giết lợn mắt đỏ.

“Yên tâm, tôi sẽ đưa mọi người đến chỗ giáo viên.” Chung Ly Đình Châu tựa người lên thân cây, lười biếng nói.

Các bạn học lập tức tươi tỉnh lên hẳn, có hy vọng sống sót rồi.

Bọn họ hiện tại bị thương, đi theo Chung Ly Đình Châu không khác gì một gánh nặng, dù tất cả đều là bạn học nhưng vẫn lo lắng bị bỏ lại.

Bây giờ Chung Ly Đình Châu nói muốn đưa bọn họ về chỗ giáo viên, bọn họ an tâm rồi.

“Cảm ơn cậu.” Mấy người sôi nổi cảm ơn Chung Ly Đình Châu.

Chung Ly Đình Châu rũ mắt, y không cần người ta cảm ơn, y cũng sợ nhỡ đâu mình lại tùy hứng bỏ người ta ở lại thật.

Mười mấy con lợn mắt đỏ đã bị Đường Vũ Hi giải quyết trong chưa đầy nửa tiếng, trên người dính đầy mùi máu tươi tanh tưởi, còn tươi cười đẩy thỏa mãn.

Cậu ta đi đến chỗ Chung Ly Đình Châu, định khoe công trạng thì Chung Ly Đình Châu lập tức xoay người đi, còn ghét bỏ nói.

“Đừng có lại gần đây.”

Mấy bạn học bị thương vội vàng chạy theo, không dám nhìn vẻ mặt của Đường Vũ Hi.

Lúc Đường Vũ Hi đuổi kịp, cậu ta đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tựa như chưa xảy ra chuyện gì.

Một đường này, Đường Vũ Hi đều tìm cơ hội nói chuyện với Chung Ly Đình Châu, nhưng y vẫn hờ hững với cậu ta, tựa như hai câu đối thoại lúc nãy là ảo giác. Mọi người không nói muốn đi tìm giáo viên, Đường Vũ Hi cũng không biết, cho rằng bọn họ đi bừa, nhưng cậu ta đã phát hiện phương hướng không đúng, hướng này dẫn ra ngoài chứ không phải vào trong.

Vừa hỏi thăm, mới biết bọn họ đi tìm giáo viên, mặt Đường Vũ Hi lập tức vặn vẹo.

Lúc sau mấy bạn học bị thương cảm thấy ánh mắt quái dị của Đường Vũ Hi dán chặt lên người bọn họ, giống như hận không thể làm bọn họ biến mất.

Đúng thế, nếu biến mất, Chung Ly Đình Châu không cần dẫn bọn họ đi tìm giáo sư nữa, không cản trở thế giới hai người của cậu ta.

Suy nghĩ một hồi, mấy bạn học bị thương cảm thấy phát run trong lòng, không dám đi quá xa tầm mắt của Chung Ly Đình Châu, chỉ sợ bị giết lúc nào không hay.

Đến khi bọn họ thấy giái viên, Đường Vũ Hi vẫn không có cơ hội xuống tay, sắc mặt càng thêm âm trầm, bạn học chưa hiểu rõ còn tưởng cậu ta mệt mỏi.

So với lúc đầu, đoàn người của trường đã ít đi rất nhiều.

Hầu hết là do bị làn sóng dã thú tách ra, còn lại là tự tạo tiểu đội đi trải nghiệm.

Trong số đó có Viên yêu nữ của Viên gia.

Giáo viên phụ trách sắp xếp chỗ cho người bị thương, sau đó gọi Chung Ly Đình Châu, Tư Mã Diệp cùng mấy học sinh xuất sắc bàn họp.

Tư Mã Diệp mở lời, “Thời gian mọi người không ở đây, có người đưa tin ở phía Đông Bắc nghi ngờ xuất hiện dấu vết của Tắc kè hoa ngân bạch, bởi vì không biết mọi người tính toán ra sao nên muốn mở họp hỏi một chút.”

tkh, một loài cấp bậc không cao nhưng lại là một sinh vật biến dị đặc biệt.

tkh toàn thân màu ngân bạch, khác với loài thằn lằn bình thường, loại sinh vật này chỉ xuất hiện trong lịch sử ba lần, những mỗi lần xuất hiện đều mang chuyện lớn cả, chuyện lớn lần này liên quan đến mỏ đá lv.

Trước mắt bọn họ chưa thể xác định được tkh có phải thích đá lv hay không, nhưng ba lần phát hiện đều liên quan tới mỏ đá lv thì chỉ cần có dấu vết của tkh thì tất cả mọi người đều cắn răng đặt cược.

“Nếu thật sự là tkh thì bắt nó cũng không dễ đâu.” Giáo viên tiếc nuối nói.

Thực lực của tkh không mạnh, nhưng tốc độ chạy trốn vô cùng nhanh, nhất định phải do những người mạnh hàng đầu hoặc cấp tông sư ra tay.

Tông sư chính là những người đã đột phá cấp ba, nhưng vấn đề không phải bọn họ có người bậc tông sư hay không, mà còn phải phụ thuộc vào con tkh kia đã tu luyện bao lâu. Đá lv không chỉ tăng linh lực của pháp khí mà còn ảnh hưởng đến thực lực của sinh vật biến dị, nếu có mỏ đá lv, con tkh kia canh giữ nếu đã một thời gian dài thì rất khó để tóm được nó.

“Đàn anh Chung Ly, chúng ta đi tìm tkh chứ?” Tư Mã Diệp đem chủ đề đến người Chung Ly Đình Châu.

Nơi này, người tu vi không lường được chỉ có Chung Ly Đình Châu.

Chỉ cần y mở miệng là đa phần mọi người sẽ nghe theo, nhưng căn bản trước đến nay y không thèm tham gia bất cứ hoạt động nào, cho nên mọi chuyện hầu như đều do Tư Mã Diệp quản lý.

Nếu không thì với tư cách sinh viên đứng đầu toàn trường, y rất lắm việc phải làm.

Ánh mắt Chung Ly Đình Châu lạnh lẽo quét qua một vòng, người bị y nhìn đều không tự chủ được mà cảm thấy áp bách, “Mấy người tới rèn luyện hay tìm con tắc kè kia?”

Lời y nói lần lượt vạch trần từng gương mặt giả tạo.

Trừ bỏ vẻ tự nhiên bình tĩnh của Tư Mã Huy cùng giáo viên, những người khác đều rũ mắt lập lòe.

“Đàn anh Chung Ly nói rất đúng, trường học cho chúng ta tới để rèn luyện, không phải tìm tkh, nói không dễ nghe một chút, chúng ta có tìm được con tắc kè kia cũng chưa chắc bắt được nó.” Mặt Tư Mã Diệp không đổi sắc mà nói.

Giáo viên cũng gật gật đầu, “Lời này có lý, nếu đã tới rèn luyện thì không nhất thiết phải hành động cùng nhau. May mà đã có người tiên phong, trước mắt chúng ta chưa vào sâu vùng thiên tai, vẫn chỉ rèn luyện bên ngoài, còn quyết định của mấy đứa thế nào thì tự lựa chọn.”

Mọi người đều đồng ý với giáo viên.

Lần rèn luyện này, trường học chỉ gửi một giáo viên tới đây là muốn bọn họ tự chủ tự lập, mọi người không phải sinh viên năm dưới, đều có kế hoạch của riêng mình, đi theo đoàn người đương nhiên không tiện.

Giáo viên thông báo tin tức này, trừ mấy người bị thương ra, còn lại đều không có dị nghị gì, thậm chí đã bắt đầu lựa chọn tổ đội.

“Chung Ly đại ca, hai người chúng ta cùng một đôi nha? Không cần người thừa khác, em tin bọn mình có thể thu hoạch được kha khá.” Đường Vũ Hi đến trước mặt Chung Ly Đình Châu, tự tin nói.

Chung Ly Đình Châu liếc cậu ta, mặt mày lạnh nhạt, “Tôi không cần người thừa.”

Âm thanh cuồng vọng truyền đến bên tai Đường Vũ Hi, nháy mắt nụ cười của cậu ta đông cứng.

Người khác ở trong mắt cậu ta là dư thừa, nhưng trong mắt Chung Ly Đình Châu, cậu ta cũng chẳng khác gì đám người thừa cậu ta coi thường cả.

Tiểu đội gần đó làm như không nghe thấy gì hết, Đường Vũ Hi là tên điên, chọc phải cậu ta sẽ rất thảm.

Nửa giờ sau, các tiểu đội đều đi hết.

Chung Ly Đình Châu đi một mình, Đường Vũ Hi chưa từ bỏ ý định mà mang theo người nhà mình đi theo sau y.

“Anh Diệp ơi, Chung Ly Đình Châu liệu có một mình đi tìm tkh không, hắn ta ngoài miệng thì nói vậy, em không tin hắn không động tâm với mỏ đá lv.” Dư Minh Dương bĩu môi.

“Anh ta đi một mình, nếu làm được thì là anh ta có bản lĩnh.” Tư Mã Diệp cảm thấy không sao cả, giỏi thì cái gì cũng có.

“Sao mà một mình hắn ta được, khẳng định lát nữa đi tìm đoàn người của gia tộc Chung Ly cho mà xem. Bọn mình vào vùng thiên tai đã hai, ba ngày rồi, giờ mình đi tìm đoàn người nhà mình thì ít nhiều cũng có chút tin tức ấy. Nếu không Viên yêu nữ sao lại gấp đến mức lập tức rời khỏi đoàn trường.” Dư Minh Dương lại phát bệnh càu nhàu, nói xong lại hỏi, “Anh Diệp, chúng ta có tìm người của Tư Mã không?”

Tư Mã Diệp lắc đầu, “Bây giờ mới bắt đầu thôi mà, không kết thúc nhanh thế đâu. Vùng thiên tai mới này nếu xuất hiện tkh thì nhất định có nơi nồng đậm linh khí, sẵn đang có thời gian, cậu tu luyện chút đi, cậu dừng ở bình cảnh lâu lắm rồi đấy, tìm cách đột phá đi chứ.”

“Vâng, em nghe lời anh.”

Bọn họ đi rồi, giáo viên cũng mang những sinh viên bị thương rời khỏi.

Bên này, Đường Vũ Hi mặt mày đen xì.

Chỉ mới vài phút, y đã chạy không dấu vết.

Cậu ta biết Chung Ly Đình Châu không muốn nhìn mặt cậu ta, chắc chắn sẽ bỏ cậu ta lại, nhưng không nghĩ nhanh như thế.

Chương 107

Chương 105

2 bình luận về “KTTT 106”

Bình luận về bài viết này