Khí Thiếu Tu Tiên

KTTT 103

Chương 103.

“Con chó cái này, chạy đến pháp khí viện làm trò, các anh em đừng cho con ả làm phiền anh Hàn!”

Triệu Bân nhảy ra đầu tiên, không chờ Đường Tâm Ngữ chạy đến chỗ Cao Hàn làm loạn, đã bị cậu ta cản lại.

Đại Lực lập tức chỉ huy mọi người xung quanh bao vây, một đám con trai cơ thể cao to dàn quanh Đường Tâm Ngữ vóc dáng nhỏ xinh, chỉ đành tức giận mắng mỏ.

Góc áo Cao Hàn ả còn chưa nhìn thấy đã bị sinh viên ban 9 xô đi rồi đuổi ả ra, ả theo đà ngã xuống mặt đất khóc lóc kể lể, nói tập thể ban 9 khinh thường ả ta.

Giáo viên Vương vừa nghe được chuyện này lập tức tìm giáo viên chủ nhiệm của ban 3 tới dẫn Đường Tâm Ngữ đi, kết quả Đường Tâm Ngữ còn chưa nhìn thấy bóng Cao Hàn đã bị giải quyết.

“Anh Hàn, về sau không cần lo lắng ả sẽ đến tìm cậu nữa, nếu ả còn dám tới nữa, chúng ta nhất định sẽ không cho ả đến làm bẩn mắt cậu.” Mã Tắc Siêu cười tủm tỉm nói với Cao Hàn.

Cao Hàn nhìn chằm chằm máy truyền tin trên cổ tay, trong lòng nghĩ cldc mãi vẫn chưa trả lời tin nhắn của hắn, không phải đã xảy ra chuyện gì đúng chứ, hắn cũng chẳng quen ai ở gia tộc Chung Ly cả, tự dưng đi hỏi thăm có vẻ không tốt lắm.

Tống gia thông gia với gia tộc Chung Ly, Tống Minh Minh có lẽ cũng biết chút gì đúng chứ?

Ý nghĩ này vừa nảy ra khỏi đầu đã bị hắn gạt đi, này chủ động quá không phù hợp với tính cách của hắn.

Nói là bạn bè cũng không ổn, nhà nào mà đồng ý cung cấp thông tin cho một người bạn không rõ từ đâu tới được, hắn quyết định vẫn nên chờ tiếp vậy.

“Anh Hàn?” Mã Tắc Siêu ngạc nhiên phát hiện, anh Hàn đang thất thần.

Cao Hàn hoàn hồn, “À, không cần lãng phí thời giờ vào Đường Tâm Ngữ, kệ cô ta đi.”

“Anh Hàn yên tâm, chúng tớ có chừng mực.” Mã Tắc Siêu gật gật đầu, “Còn có một việc, chờ ngày mai công bố bảng xếp hạng, sau đó nhà trường sẽ đưa danh sách sinh viên năm nhất đi vùng thiên tai để trải nghiệm, anh Hàn nếu muốn đi thì phải khiêu chiến đối thủ đó.”

“Ừ, các cậu có tính toán gì không?” Cao Hàn hỏi lại.

Mã Tắc Siêu tự tin cười, “Tớ cùng Triệu Bân định khiêu chiến sinh viên ban năm, ban bốn với ban năm được chọn mức tài nguyên như nhau. Đây là việc liên quan đến tài nguyên học tập nửa năm tới, bọn tớ muốn chuẩn bị cẩn thận một chút.”

Cao Hàn gật gật đầu, bọn họ cố gắng giành thời gian ra tu luyện để khiếu chiến ban năm đã là một tiến bố rất lớn, muốn lấy nhiều tài nguyên thì chỉ có thể khiêu chiến những ban trên mà thôi.

“Chỉ cần mọi người cố gắng hết sức, ắt sẽ có cơ hội thành công!” Mã Tắc Siêu thở dài nói.

Ban 9 từ trạng thái mạnh ai người nấy làm hiện đã vô cùng đoàn kết, chuyện này không thể không kể đến công của Cao Hàn, nếu có thể, vẫn hy vọng mọi người cùng nhau tiến bộ.

Cao Hàn gõ nhẹ mặt bàn, “Tiến vào ban năm hay ban bốn gì đó, các cậu vẫn có thể sẽ ở bên nhau, tôi quan sát thực lực của mọi người, nhìn chung đều có tiến bộ rất lớn, chỉ một vài người tiến bộ khá chậm, nhưng thực lực người bên ban bốn năm không phải ai cũng như nhau.”

Ánh mắt Mã Tắc Siêu sáng lên, “Cảm ơn anh Hàn, tớ sẽ cân nhắc cẩn thận.”

Nói đến Đường Tâm Ngữ bị bế đi, diễn đàn lại ồn ào một trận, danh tiếng triệt để hỏng bét.

Đường Minh Hạo chạy tới, nhìn Đường Tâm Ngữ đầu tóc rối bù, biểu tình khùng điên, gã im lặng nửa ngày.

“Em muốn trả thù Cao Hàn, anh có một biện pháp, nhưng đối với em cũng có chút ảnh hưởng.”

“Biện pháp gì?” Đường Tâm Ngữ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy hận thù, “Hiện tại danh tiếng em đã như thế, chỉ cần có thể trả thù nó, chuyện gì em cũng làm.”

“Bao gồm khả năng có thể nghỉ học ở Bồng Lai thì sao?” Ánh mắt Đường Minh Hạo hấp háy.

Đường Tâm Ngữ sửng sốt một chút, trên mặt có chút đắn đo, “Sao lại nghỉ học cơ?”

“Bởi vì biện pháp này sẽ lưỡng bại câu thương.” Đường Minh Hạo thì thầm bên tai ả.

*Ý của câu thành ngữ này là chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.

Đường Tâm Ngữ cắn móng tay, chuyện này liên quan đến danh dự của ả, tuy là giả nhưng một khi để lại vết nhơ này cả đời sẽ không rửa sạch, tất cả mọi người sẽ dùng ánh mắt khinh thường ả, quan trọng hơn là, ả muốn tìm một người chồng gia thế tốt cũng không được nữa.

“Anh hai, nhất định phải như thế ạ? Có cách nào khác không?” Đường Tâm Ngữ kháng cự hỏi.

Đường Minh Hạo nghiêm túc, “Tâm Ngữ, lấy danh tiếng hiện tại của em, cũng không có nam sinh nào muốn tới gần, thiên phú cũng không…”

Mặt mày Đường Tâm Ngữ tái nhợt, ả chậm chạp gục đầu xuống, lúc Đường Minh Hạo còn tưởng ả sẽ không đồng ý, định cau mày nhăn nhó thì ả đột nhiên ngẩng lên, trong mắt đầy tia vặn vẹo. “Được, em sẽ đáp ứng, nhưng em muốn Cao Hàn cũng không thể xoay người!”

“Em yên tâm, lần này nhất định sẽ khiến nó không cách nào xoay sở!” Vì Đường gia, vì tiền đồ của gã, Đường Minh Hạo cũng không muốn nói đùa.

Sáng hôm sau, bảng xếp hạng thành tích của năm nhất tại luyện khí viện được các giáo sư kiểm tra lại một lần, xác định không có vấn đề liền cho hệ thống đưa ra ngoài.

Bảng xếp hạng vừa ra, sinh viên chen lấn nhau trước màn hình, nhìn xem ai đứng thứ nhất.

Cái tên người thứ nhất xuất hiện, trừ vài người thể hiện sự thất vọng bên ngoài, phần đông là nhún vai làm vẻ mặt trong dự đoán.

Suy nghĩ của bọn họ không có sai, Viên Triết đã bị Cao Hàn thay thế, nhưng có chút ngoài ý muốn là tổng điểm của Viên Triết thế mà kém Cao Hàn tận hơn hai điểm.

Nhìn lại điểm trong bảng xếp hạng, hầu hết đều bám sát nút nhau trong phạm vi 1 điểm đổ xuống, rất hiếm trường hợp cách nhau xa như thế.

Điều này chứng minh gì ư? Là trong năm vòng thi, điểm của Cao Hàn trong một vòng thi ít nhất phải cao hơn Viên Triết cả dặm.

Tất cả mọi người đều rất tò mò, vòng thi nào mà điểm hai người có thể chênh lệch lớn như thế, tuy nhiên vẫn có người không tin.

“Ông đây đếch tin bọn họ chênh nhau lớn thế, chắc là nhầm rồi.”

“Đúng đúng, thực lực của Viên Triết luôn là cao nhất mà, chắc chắn này sai rồi.”

Hệ thống trí não: Nồi này tui không thèm đội đâu.

“Hệ thống trí não trung ương tính thành tích làm sao mà sai được má???”

“Trí não không sai, Viên Triết sai! Fan cuồng tỉnh tỉnh.”

Sự thật đã bày ở trước mắt, fan cuồng của Viên Triết có mười cái miệng cũng không nói lại mọi người, đành xám xịt rời đi.

Bên ngoài đám đông, Đường Minh Hạo mang vẻ mặt mịt mờ xem trọn một màn này, lát sau quay người rời đi.

Đến giờ, Cao Hàn đã vững vàng ngồi vị trí top 1 sinh viên xuất sắc của luyện khí viện, có chút chuyện thay đổi, giờ mọi người qua đường đều sẽ chào hỏi hắn.

“Cao Hàn, chúc mừng cậu nha, không phụ công tui ủng hộ cậu.”

Sau khi nghe cả đống lời chúc mừng từ các bạn học, Cao Hàn mới nói lời đầu tiên với một người tự xưng là phó chủ nhiệm câu lạc bộ luyện khí.

“Tôi chưa bao giờ nói mình muốn trở thành top 1 cả, cũng không có hứng thú tham gia câu lạc bộ, cảm ơn đã mời.”

“Hả? Không phải cậu nói thì sao lại có tin đồn này?” Phó chủ nhiệm bị tin tức này làm cho ngơ ngác.

“Không biết.” Cao Hàn nhẹ nhàng gật đầu rồi đi.

Phó chủ nhiệm trơ mắt nhìn hắn rời đi, sau đó mới kịp phản ứng, anh ta tin Cao Hàn không cần phai nói dối bởi hiện giờ hắn đã là top 1 rồi còn đâu. Thế lời đồn kia truyền tới từ đâu?

Phó chủ nhiệm có thể ngồi vào vị trí này cũng không phải hiền lành gì cho cam, vẻ mặt từ từ hiện lên tia thích thú, trong đầu vô thức liên tưởng đến câu nói “Lấy đá đập chân mình.”

Này cũng vui quá đê, anh ta phải đem tin tức này chia sẻ cho chủ nhiệm mới được, vui một mình sao bằng vui tập thể.

“Giáo sư Phạm, viện trưởng Khổng trở về rồi, ngài đến phòng ngài ấy một chuyến đi ạ.” Trợ giảng nhắc giáo sư Phạm.

“Tôi biết rồi, đưa tài liệu đây.” Lần trước bởi vì có Hứa giáo sư nhắc nhở, giáo sư Phạm vốn muốn tìm viện trưởng Khổng để nói về chuyện của Cao Hàn, nhưng giờ ông ta mới về.

Trợ giảng lập tức đưa tài liệu cho ông, chính là một bảng điểm thông qua hệ thống trí não.

Giáo sư Phạm quét mắt một vòng, ánh mắt rơi vào vòng cuối cùng, một thanh chuẩn linh khí, cười một cái, “Nhóc con này giấu kỹ đấy.”

Văn phòng của ông không xa phòng viện trưởng, đi mấy bước là tới.

“Vừa về liền nghe ông có chuyện tìm tôi, sao, có gì mới à?” Khổng Lan Anh cầm bút chì, tiện tay thả vào ống đựng.

Trợ lý Cố Lan bên cạnh cất tư liệu, sau đó gật đầu chào giáo sư Phạm rồi ra ngoài.

“Nhìn này.” Giáo sư Phạm không quen nói nhiều, đưa thẳng thành tích của Cao Hàn ra trước mắt ông.

Khổng Lan Anh nhìn qua lập tức hiểu, “Sinh viên này tôi biết, thành tích so với oắt con Viên gia kia tốt hơn nhiều, có vấn đề gì à?”

“Đương nhiên là có, hạt giống tốt thế này sao đặt ở pháp khí viện được, đáng tiếc!” Giáo sư Phạm nói.

Khổng Lan Anh kinh ngạc, “Cái gì pháp khí viện, cậu ấy không phải ở luyện khí viện à?”

Ông ta không biết cũng là chuyện bình thường, một viện trưởng sao có thể để ý tới sinh viên năm nhất nhỏ nhoi cho được, lập tức nói sơ qua tình huống.

“Tôi không biết sao em ấy lại không chọn chuyên ngành luyện khí, chạy tới pháp khí viện làm gì. Điểm này của em ấy đã nói rõ tài năng xuất sắc đến thế nào rồi, không thể lãng phí bên pháp khí viện được.”

“Có thể cùng người áo đen đánh bất phân thắng bại, thân thủ của cậu ấy cũng không kém, có gì mà lãng phí.” Khổng Lan Anh vừa cười vừa nói.

Giáo sư Phạm không đồng ý cau mày, “Tôi không nói đùa đâu.”

Khổng Lan Anh khoát tay, “Được rồi, tôi biết rồi, ông muốn nhận cậu ấy làm học trò chứ gì? Thế thì cần gì phải chuyển viện.”

Giáo sư Phạm cười nhạt, “Tôi muốn, còn em ấy thì chưa chắc. Tôi cảm thấy viện trưởng còn phù hợp hơn, đừng giả nai với tôi ông không có ý nghĩ này. Lực chú ý của Viên gia đang tập trung bên khu thiên tai, chuyện bên này không xử lý được, nhất định trở về sẽ điên tiết.”

“Hóa ra đây mới là mục đích của ông, không ngờ ông đánh giá cậu ấy cao như thế.” Khổng Lan Anh bật cười một tiếng.

“Tôi đây là lưu lại người tài cho Bồng Lai, bối cảnh cậu ấy cũng sạch sẽ, tuy có chút dây dưa với Viên gia và Đường gia, nhưng không có ràng buộc nhất định.” Giáo sư Phạm nghiêm túc nói.

“Ông nói thế tôi còn từ chối sao được, sinh viên khiến ông tự mình đứng ra, qua nhiều năm như vậy chắc có mỗi nhóc Tần kia.” Khổng Lan Anh cũng không có ý định từ chối, Cao Hàn bị Viên gia dụ dỗ đi chắc ông sẽ hối hận chết mất.

Trước khi đi, giáo sư Phạm còn nhắc một câu, “Liên quan đến chuyện em ấy chọn chuyên ngành pháp khí viện, tự chọn luyện khí viện, ông cũng điều tra chút đi.”

“Ok nhé.” Khổng Lan Anh dở khóc dở cười, không cần nói, ông cũng sẽ đi điều tra.

Giáo sư Phạm vừa mở cửa, Cố Lan liền xuất hiện, nghiêm túc nói.

“Viện trưởng, giáo sư, thật xin lỗi vì làm phiền hai vị nói chuyện, nhưng đang có vấn đề cần các ngài giải quyết.”

Giống như sợ bọn họ không thèm để ý, còn bổ sung thêm một câu.

“Liên quan tới Cao Hàn.”

Chương 104

Chương 102

2 bình luận về “KTTT 103”

Bình luận về bài viết này