Tiếng gã xô ngã Lâm Vân đầy uy hiếp, việc liên quan đến em trai của mình, Lâm Vân không dám mang ra đùa giỡn hay lừa gạt, những kẻ này đều là kẻ dám nói dám làm, anh tính toán trong lòng một chút rồi mới nói.
“Giác quan thứ sáu của tôi luôn chỉ về hướng đông bắc, tới đó thì tỷ lệ tìm thấy người đàn ông áo đen đó là cao nhất.”
Bên cạnh anh còn có một gã ngồi cầm theo nhánh cây trên tay, ở giữa lông mày gã là một nốt ruồi đen sì to đùng, gã nhìn anh hồi lâu.
“Nếu mày dám lừa bọn tao, cái cành cây này chính là em trai của mày.”
Gã ném cành cây xuống, dùng chân giẫm gãy thành hai nửa.
Lâm Vân rụt cổ lại, “Tôi làm dám lừa mấy người, em trai tôi chính là mạng của tôi, tôi có chết cũng không dám mang nguy hiểm của em trai ra đùa giỡn.”
Những lời này đều là chân ý không có nửa điểm giả dối, nếu không anh cũng sẽ chẳng để bọn họ uy hiếp, nếu Hắc lão đại không bắt được anh, chẳng may chó cùng rứt giậu, chắc chắn sẽ liên lụy tới em trai, anh cũng không muốn Lâm Anh biết những việc này. Mấy người kia cũng điều tra được anh thật sự vô cùng thương em trai, cho nên cũng không nghi ngờ gì.
—
Lâm Vân thấy bọn chúng đã tin anh, trong lòng mừng thầm, bọn chúng luôn cho rằng phương hướng anh chỉ chính là chỗ tìm thấy người đàn ông đồ đen kia, nhưng thật ra là không phải.
Hướng anh chỉ chính là nơi anh cảm nhận được đường sống của bản thân, nơi xuất hiện cho anh một tia sống sốt.
Phía Đông Bắc là nơi anh cảm thấy mãnh liệt nhất, nếu thuận lời, có lẽ anh sẽ sống sót được chăng.
Tuy nhiên, càng là nơi rừng xanh rậm rạp, càng cất giấu nhiều thứ nguy hiểm.
Ba người Cao Hàn vào sâu bên trong đã hai ngày, cuối cùng bị một con quái đáy biển đuổi theo mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng tới giới hạn.
Nơi này cây cối um tùm, cành lá càng ngày càng tươi tốt, ánh nắng còn chẳng thể chiếu vào, tối đến thì duỗi tay chẳng thấy năm ngón.
“Tôi định tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện.” Cao Hàn nói với Chương Hạo cùng Lâm Anh, hắn tới đây một nửa vì nguyên liệu, một nửa vì tu vi, hắn phải nhanh chóng tăng thực lực của bản thân mới được, bây giờ còn chưa đủ.
“Tớ cũng muốn tu luyện.” Sau đêm đó, Chương Hạo thuận lợi tiến cấp, nếm được ngon ngọt như thế, bảo sao nhiều người muốn tới vùng thiên tai để rèn luyện.
Nơi ngày không những có thể luyện tập với những sinh vật biến dị, còn có thể ngồi xuống hấp thụ linh khí đất trời.
Nếu vận khí tốt, ở trong này một năm còn hơn tu luyện mấy năm ở bên ngoài.
Lâm Anh do dự, cậu ta muốn ra ngoài tìm anh trai, nếu tu luyện sẽ bỏ lỡ cơ hội tìm thấy anh trai mất.
“Cậu thích đi hay ở là tùy cậu, nhưng phải nói trước, lấy thực lực bây giờ của cậu, muốn lảng vảng quanh Đại Môn này là không thể, anh trai chưa tìm được có khi cậu đã chết trước. Anh cậu không nói với cậu chính là suy nghĩ cho an toàn của cậu, nếu cậu bỏ mạng ở đây thì chỉ uổng anh cậu khổ tâm thôi.” Cao Hàn ngước lên, ánh mắt lóe sáng trong rừng rậm tăm tối.
Lâm Anh nhìn Cao Hàn, nôn nóng rốt cuộc cũng lắng xuống, “Tôi…tu luyện cùng các cậu.”
“Càng sốt ruột có khi càng phản tác dụng ấy chứ, nhiều lúc cậu chả để ý nói không chừng rẽ cái gặp anh trai cậu luôn.” Chương Hạo cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ về Lâm Anh, tuy có hơi trầm tính và gia nhập đội bọn họ với mục đích khác nhưng mỗi lần có nguy hiểm là sẽ chiến đầu tiên.
Cao Hàn tìm được một nơi có địa hình cao hơn hẳn, quái vật đáy biển không thể xa nước quá lâu, cho nên những nơi địa hình cao dốc chúng nó sẽ ngại không tới, đó chính là chỗ an toàn nhất.
Sau khi tìm được vị trí thích hợp, ba người bắt đầu ngồi thiền tu luyện.
Cao Hàn nhìn vị trí của Chương Hạo cùng Lâm Anh, thấy hai người đã nhắm mắt bắt đầu, mới sắp xếp một vài trận khí cùng bùa chú.
Tuy rằng phòng ngự không được bao lâu, nhưng chỉ cần có vật lạ tới gần nhất định sẽ kích hoạt, đủ cho bọn hắn phản ứng lại.
Kiểm tra thấy không còn vấn đề gì, Cao Hàn mới nhắm mắt tu luyện, vận chuyển công pháp trong cơ thể.
Nếu mắt người có thể nhìn thấy linh khí, sẽ nhận ra linh khí bốn phía tụ lại tiến vào cơ thể của Cao Hàn.
Linh khí mộc và thủy chiếm đa số trong rừng rậm. Cao Hàn là linh thể hệ thủy, hấp dẫn được linh khí cùng hệ là việc bình thường, nhưng không ai phát hiện linh khí hệ mộc cũng tiến vào cơ thể hắn.
Càng lúc càng nhiều linh khí tiến vào, giúp hắn mở rộng kinh mạch, đánh sâu vào tu vi.
Bây giờ Cao Hàn bận rộn tu luyện không biết, người nào đó đang cố sức gọi cho hắn mấy chục cuộc điện thoại nhưng không tài nào liên lạc nổi.
“Mấy ngày rồi cơ mà, nếu mà kéo mình vào danh sách đen thì cũng phải hết giận rồi chứ nhỉ.” Chung Ly Đình Châu ngồi trên cành một cây đại thụ lớn, mặt mũi khó chịu.
“Không đúng!” Chung Ly Đình Châu đột nhiên bấm tay tính toán, dùng sức đập mạnh lên thân cây, ầm một tiếng, cả cây đại thụ lớn nứt vỡ, “Bây giờ hẳn là vợ yêu của mình đang đi rèn luyện rồi, chẳng lẽ là do tín hiệu ở đấy không tốt à?”
Thật ra với công nghệ phát triển vượt bậc hiện nay, không nhiều vùng thiên tai mất tín hiệu lắm, chỉ có vài nơi cấp cao thì sóng sẽ yếu hơn rõ rệt.
Trừ cái này ra, Chung Ly Đình Châu cũng chắc cốp, lấy thực lực của vợ, khẳng định sẽ đi tới vùng thiên tai cấp cao, như vậy thì sàng lọc được một chút, vùng thiên tai nhà trường có thể sắp xếp cũng chỉ có vài cái.
Chắc chắn nhà trường sẽ không chọn vùng quá nguy hiểm, cấp S đương nhiên không thể, cấp A cùng A+ khá có khả năng, nhưng cấp A thì năm trước đã đi rồi, năm nay không chắc sẽ đi nữa.
Nếu là A+, Chung Ly Đình Châu ung dung mà thâm ý tươi cười, y nhớ rõ, bên cạnh đây là vùng thiên tai Đại Môn, như các vùng A+ khác, tín hiệu ở đấy cũng yếu không thể yếu hơn.
Chung Ly Đình Châu nhìn về phía nam, vợ của y sẽ không thật sự đang ở vùng thiên tai kế bên chứ.
Chung Ly Đình Châu đứng lên, quyết định đến phía nam nhìn thử, y thích nhất là chơi trò may rủi.
“Có tin tức, con tắc kè hoa ngân bạch kia xuất hiện ở phía đông nam vào khoảng một tiếng rưỡi trước.” Cùng lúc đó, nhiều gia tộc đã bắt được tin tức.
Con tắc kè kia biến mất mười ngày, rốt cuộc cũng không nhịn được mà xuất hiện.
Các gia tộc vội vã phái người chạy đến phía đông nam tìm.
Chỉ cần bắt được tắc kè ngân bạch, tương đương với việc có được một quặng đá Linh Vận.
“Mẹ nó, cái giống sinh vật biến dị gì mà chạy trốn nhanh như thế. Đuổi mãi không kịp.” Tên béo rất thích ăn thịt của sinh vật biến dị, gã nhìn thấy con quái đó có vẻ ăn ngon nên đòi đuổi theo bằng được, nếu không chắc đã sớm bỏ cuộc.
Đồng bạn đi cạnh gã không nhịn được nữa, đạp một cái ở sau lưng hắn, “Cút mẹ mày đi, bắt sống còn chẳng được, ai cho mày ăn mà ăn.”
“Không ăn thì để làm gì?” Tên béo không phục mà phản bác.
Đồng bạn kia vô cùng muốn đá gã thêm một cái thì đột nhiên một bóng người khoác áo choàng lướt qua, đuổi theo sinh vật biến dị kia.
“Từ từ, đợi chút.” Âm thanh của đồng bạn run rẩy, túm chặt lấy tên béo.
“Cái gì? Sắp đuổi được rồi, sao lại bỏ?” Tên béo bị giữ lại suýt ngã, sinh vật kia thì không thấy đâu, đã mất dấu rồi.
“Ngu vừa thôi, mày không thấy có người vừa đi ngang qua sao?” Đồng bạn nói xong, tên béo còn lầm rầm bảo không phải chỉ là người thôi sao, làm hắn tức đến hộc máu, “Trên người kẻ kia ám đầy năng lượng đen.”
“Năng lượng đen? Ma tu ư?” Tên béo bình tĩnh lại, “Sao mà hắn ta lại muốn đoạt sinh vật kia với chúng ta? Chẳng lẽ cũng muốn ăn thịt ư?”
Đồng bạn trợn mắt, “Kệ hắn muốn làm gì, tốt nhất không tiếp xúc với lũ ma tu. Chúng không giống những người khác.”
“Ok.” Tên béo quyết đoán nói, không dây dưa với ma tu nữa.
“Mấy người nói có một con chuột màu đen chạy qua sao?” Một âm thanh châm chọc vang lên.
Hai người ngó trái phải trên dưới, cuối cùng phát hiện một người đàn ông toàn thân đồ đen.
Giữa núi rừng phủ một màu xanh sẫm, người đàn ông đứng trên tán cây, từ từ nhảy xuống, khóe miệng hơi mỉm nhưng ánh mắt lại không lấy một ý cười.
“Cái gì..chuột gì màu đen?” Tên béo lắp bắp nói, lần đầu gã thấy một người đàn ông đẹp trai thế này.
“Các người vừa nói nhìn thấy nó mà.”
Đầu tên béo chợt lóe, “Có có có, có hai con chuột đen chạy về hướng nam.”
Lời nói vừa dứt, người đàn ông lập tức biến mất, hai người nhanh chóng xoay về phía nam nhìn, nhưng chỉ thấy một điểm đen lóe lên rồi tan biến.
“Thằng mập địt này, mày lấy đâu ra hai con chuột?” Đồng bạn rốt cuộc tỉnh táo lại, chán nản mắng tên béo.
“Con sinh vật kia với ma tu áo đen còn gì, chả là hai con à.” Tên béo cười.
“Mày cái gì cũng dám nói!” Đồng bạn cảm giác người đàn ông đồ đen kia không phải người tốt tính gì, nếu dám lừa y, nhỡ y quay lại thì sao. “Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác, tốt nhất không dây dưa mấy chuyện này.”
Chương 114